[爆卦]Sai 亂碼是什麼?優點缺點精華區懶人包

雖然這篇Sai 亂碼鄉民發文沒有被收入到精華區:在Sai 亂碼這個話題中,我們另外找到其它相關的精選爆讚文章

在 sai產品中有10000篇Facebook貼文,粉絲數超過7萬的網紅失控的台語課,也在其Facebook貼文中提到, ▷▷ 八點檔賞臺語 ◁◁(PTT022) ​ 臺語劇當然偶有咬字不準的問題,但別說那個了。 來欣賞更多說得漂亮的部分吧! ​ ▧ 本次學習單影片(下有 時間序 對照): ▧《黃金歲月》(EP024-EP026) [24集] https://youtu.be/8KZNaTbfbHg [25集] h...

 同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過2萬的網紅Handline Fishing,也在其Youtube影片中提到,太公再開夾萬 | 香港釣魚 | 艇釣 | 西貢大頭艇 {粵語旁白+中英文字幕} ENCORE! What is stored in this drawer safe? | HK Fishing | BoatGame | Sai Kung Business Cooperation and Medi...

  • sai 在 失控的台語課 Facebook 的精選貼文

    2021-10-01 02:42:03
    有 41 人按讚

    ▷▷ 八點檔賞臺語 ◁◁(PTT022)

    臺語劇當然偶有咬字不準的問題,但別說那個了。

    來欣賞更多說得漂亮的部分吧!

    ▧ 本次學習單影片(下有 時間序 對照):

    ▧《黃金歲月》(EP024-EP026)
    [24集] https://youtu.be/8KZNaTbfbHg
    [25集] https://youtu.be/mclUTf-ep9A
    [26集] https://youtu.be/DWnHQZYZ6hM

    以下逐字稿臺語字,可查教育部辭典:
    https://goo.gl/7Ky6ZH

    - - - - - - - - - - - - - - -

     ▁▁▁▁▁
    1 促歲壽 [ 24集 | 12分19秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 當初相命仙講有血光之災,竟然就是阿達仔!遮爾濟年來,阿達仔一直對我有情有義,我嘛知影伊真心欲照顧我佮崇輝,我煞逐擺攏拒絕伊,甚至閣對阿達仔發性地、閣罵伊、閣怪伊亂講話。天公伯,請你大發慈悲,保庇阿達仔會度過這擺的難關,求你予我一擺機會,予我彌補我這世人對阿達仔的虧欠,就算講愛我江美娟〔#促歲壽〕嘛 bua̋-kín [無要緊]。❞ (陳美鳳飾)

    (當初算命師說有血光之災,竟然就是在說阿達!這麼多年以來,阿達一直對我有情有義,我也知道他是真心想要照顧我和崇輝,我卻每次都拒絕他,甚至還對阿達發脾氣、還罵他、還怪他亂說話。老天爺,請祢大發慈悲,保佑阿達能度過這次的難關,求祢給我一次機會,讓我彌補我這輩子對阿達的虧欠,就算要我江美娟折壽也沒關係。)

    【音】〔tshik-huè-siū〕
    【義】折壽。
    【註】「相命仙」(siòng-miā-sian),算命師。「血光之災」(hiat-kong tsi tsai)。「發性地」(huat-sìng-tē),發脾氣。


     ▁▁▁▁
    2 甕肚 [ 24集 | 35分05秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 雖然乎,是恁爸爸毋著,猶毋過嘛是因為勇哥這个人乎,心肝䆀閣〔#甕肚〕,代誌毋才會變甲按呢。❞ (賴慧如飾)

    (雖然是你爸爸不對,但也是因為勇哥這個人,心腸壞又陰險,事情才會變成這樣。)

    【音】〔àng-tōo〕
    【義】陰險、陰毒、壞心眼。


     ▁▁▁▁▁
    3 掃帚星 [ 24集 | 52分56秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 你嘛較好心咧,達哥這馬才拄救轉來,你這个〔#掃帚星〕,你莫去害伊喔!❞ (陳妍安飾)

    (妳也行行好,達哥現在才剛救回來,妳這個掃把星,妳別去害他喔!)

    【音】〔sàu-tshiú-tshenn/tshinn〕
    【義】掃把星,比喻「會帶來霉運的人」。


     ▁▁▁▁
    4 慢且 [ 24集 | 55分14秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 這馬若是𤆬伊過去,以契爸的個性,絕對袂予伊好面色看,我看猶是〔#慢且〕好矣。❞ (傅子純飾)

    (現在如果帶她過去,依乾爸的個性來看,絕對不會給她好臉色,我看還是暫且不要好了。)

    【音】〔bān-tshiánn〕
    【義】暫且不要、且慢、等一下。


     ▁▁▁▁▁
    5 裂獅獅 [ 24集 | 1時27分55秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 咱轉去乎,緊準備新的節目!一定乎,愛弄甲鬧熱滾滾,予彼人客看甲乎,逐家笑咍咍,笑甲喙仔〔#裂獅獅〕!❞ (王中平飾)

    (我們回去後,趕快準備新的節目!一定要把場面炒得熱鬧哄哄,讓客人看了每個都哈哈大笑,笑到合不攏嘴!)

    【音】〔li̍h-sai-sai〕
    【義】笑得很誇張的樣子,嘴巴整個大開地笑到合不攏喙。


     ▁▁▁▁▁
    6 厚猜疑 [ 24集 | 1時30分12秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 毋著,毋是按呢!爸的個性〔#厚猜疑〕,應該是伊刁工予阮錯誤的消息,然後才提早轉來,予阮袂赴防備。害矣!敢講動用一百萬美金的代誌,爸已經知影矣?❞ (王燦飾)

    (不對,不是這樣!爸的個性多疑,應該是他故意給我們錯誤的消息,然後再提早回來,讓我們來不及防備。糟了!難道動用一百萬美金的事,爸已經知道了?)

    【音】〔kāu-tshai-gî〕
    【義】疑心病重、個性多疑。


     ▁▁▁▁▁
    7 簾簷跤 [ 25集 | 9分03秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 欠拍喔?啥物人欲佮你去洗三溫暖啊!這遍佮你去山頂乎,有夠忝的忝!彼乎,睏彼〔#簾簷跤〕,去予彼蠓仔按呢叮甲規身軀攏是!我這馬閣舞甲遮爾齷齪!❞ (楚宣飾)

    (欠打喔?誰要和你去洗三溫暖啊!這次和你去山上,真的是累爆了!那個啊,睡在那個屋簷下,被蚊子這樣叮得全身都是!搞得我現在整個人很煩躁、渾身不舒服!)

    【音】〔nî-tsînn-kha〕
    【義】屋簷下。


     ▁▁▁▁
    8 少歲 [ 25集 | 15分21秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 伊閣〔#少歲〕喔?我共你講啦,「少年袂曉想,食老毋成樣」啦。已經啥物年紀矣,規工知影 ka̋ [共我] lōng-liú-lian,一點仔出脫都無!❞ (黃建群飾)

    (他還年輕喔?我跟你說啦,「少壯不努力,老大徒傷悲」。已經什麼年紀了,整天就知道給我遊手好閒,一點出息都沒有!)

    【音】〔tsió-huè〕
    【義】年輕。
    【註】〔lōng-liú-lian〕意思為「溜達、遊蕩、遊手好閒、無所事事、浪跡天涯、漫無目的閒晃」,暫未有規範漢字,常見書寫有〔浪溜嗹/浪流連/浪扭嗹〕等。另一例句可參考〔 https://goo.gl/STqy6d 〕(#HH031)。


     ▁▁▁▁▁▁▁▁▁▁
    9 倖錢會富,倖囝賣厝 [ 25集 | 19分38秒 ]
      ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 你又閣來矣啦!我共你講啦,〔#倖錢會富,#倖囝賣厝〕,囡仔 buē-i̋ng [袂用得] 傷倖啦。❞ (黃建群飾)

    (妳又來了!我跟妳說啦,寵錢會富有,寵小孩會敗家,小孩不能太寵啦。)

    【音】〔sīng tsînn ē pù, sīng kiánn bē tshù〕
    【義】錢可以盡量寵,子女不能太寵。能積蓄錢財,好好照顧錢、珍愛錢,會使人變得富有;過度溺愛子女,易導致傾家蕩產,連房子都得賣掉。
    【註】「倖」(sīng),溺愛、過度寵愛。「富」(pù),富有、有錢;發音為白話音〔pù〕,不是文讀音〔hù〕。


      ▁▁▁▁▁
    10 意向書 [ 25集 | 21分24秒 ]
       ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 講較明攏是白了工啦,我這馬來,就是欲揣高紹偉解除合作〔#意向書〕!❞ (范鴻軒飾)

    (說再清楚都是白費功夫啦,我現在來,就是要找高紹偉解除合作意向書!)

    【音】〔ì-hiòng-su〕
    【義】意向書。«摘選此詞,目的著眼於「漢字的識讀能力」。自然口語說得流暢,若又能識讀漢字、搭配少量書面用詞,和諧又內部完整,就不會常常說著臺語,還被迫穿插其他語言了»

    【註】「向」的文讀音,口音差有〔hiàng / hiòng / hìng〕,此口音差可參考〔 http://bit.ly/30w2vyI 〕(#BK07);「書」的文讀音,口音差有〔si / su / sir〕。


      ▁▁▁▁▁
    11 天跤下 [ 25集 | 48分52秒 ]
       ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 恁攏是我的囝,逐肢指頭仔咬著攏平疼!〔#天跤下〕有佗一个做媽媽的,會希望看著……,看著家己的骨肉互相傷害?❞ (岳虹飾)

    (你們都是我的兒子,不管誰受到傷害我都一樣痛!天底下有哪個媽媽,會希望看到……,看到自己的骨肉互相傷害?)

    【音】〔thinn-kha-ē〕
    【義】天下、天底下、世界上。


      ▁▁▁▁
    12 斟酒 [ 26集 | 48分36秒 ]
       ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 謼!你會當莫遮囉嗦無?唅!〔#斟酒〕!今仔日乎,咱就好好仔啉一杯,慶祝乎,咱以後閣繼續合作!❞ (楚宣飾)

    (厚!你可以別這麼囉嗦嗎?來!倒酒!今天啊,我們就好好喝一杯,慶祝我們以後會再繼續合作!)

    【音】〔thîn tsiú〕
    【義】倒酒。


      ▁▁▁▁
    13 過運 [ 26集 | 58分05秒 ]
       ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 趁燒緊食,乎,食豬跤麵線〔#過運〕!尤其是這个跤蹄啊,一定愛食,才會真真正正共彼衰運踢走去!❞ (蘇炳憲飾)

    (趁熱快吃吧,吃豬腳麵線去霉運!尤其是這豬蹄啊,一定得吃,才能確確實實把衰運踢走!)

    【音】〔kuè-ūn〕
    【義】去霉運、送走厄運。


      ▁▁▁▁▁▁
    14 食飽換枵 [ 26集 | 1時01分32秒 ]
       ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
    ❝ 按呢好日子無欲過啦,煞來掠一尾蟲佇咧尻川擽,〔#食飽換枵〕啦,加夯枷的!❞ (蘇炳憲飾)

    (如此好日子不過,卻要自討苦吃,是吃飽撐著沒事幹吧,自找麻煩!)

    【音】〔tsia̍h-pá uānn iau〕
    【義】① 吃飽了等餓,比喻「吃飽撐著沒事幹」② 吃飽了就餓,比喻「徒勞無功」。
    【註】「掠一尾蟲佇咧尻川擽」(lia̍h tsi̍t bué thâng tī-leh kha-tshng ngiau),抓一隻蟲在屁股搔自己癢,比喻「自找罪受、自討苦吃」。「夯枷」(giâ-kê),自己扛著枷戴在身上,比喻「自找麻煩、自討苦吃」。


      ▁▁▁
    15 跑 [ 26集 | 1時09分38秒 ]
       ̄ ̄ ̄
    ❝ 最近咱一家人攏為著無閒飯店的事業,定定東西南北分開咧〔#跑〕,啊嘛真久攏毋捌做伙出去食飯矣,彼外口的人毋知影,掠準講咱一家伙仔的感情無好咧。❞ (岳虹飾)

    (最近我們一家人都為了忙飯店的事業,經常東西南北各自奔波,也很久都沒一起出去吃飯了,外面的人不知道,還以為我們一家子的感情不好呢。)

    【音】〔pháu〕
    【義】奔波、奔忙。

    - - - - - - - - - - - - - - -


    #八點檔賞臺語 #PTT022 #黃金歲月

  • sai 在 Facebook 的最讚貼文

    2021-10-01 00:16:42
    有 1,968 人按讚

    Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )

    Phần 11: Số phận một quân cờ.

    Hồi nhỏ, tôi rất thích ăn kẹo kéo. Chính là loại kẹo để trong một cái nồi nhôm trên những xe hàng rong rao bên đường. Người bán sẽ cuộn kẹo vào chiếc que bằng tre rồi kéo lên, nhìn vô cùng thú vị. Mẹ hay mắng rằng kẹo kéo quá ngọt, không vệ sinh. Nhưng vì tôi thích nên thi thoảng mẹ vẫn chiều theo ý tôi.

    Sau này lớn lên, tôi đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy những xe kẹo kéo tuổi thơ nữa.

    Có những điều ta từng rất yêu thích, bằng một cách nào đó sẽ bị thời gian xoá mờ. Thậm chí biến mất. Mọi thứ trên đời, khi còn có thể, hãy tận hưởng.

    Tôi từng nghĩ, tình yêu tuổi đôi mươi như những que kẹo kéo tuổi thơ mà tôi từng mê mẩn, chưa chắc đã ngon nhất, tốt nhất. Nhưng là ngọt ngào nhất trong ký ức của mỗi người. Mãi về sau khi nhớ lại, vẫn cảm thấy vị ngọt ở đâu đây.

    Người mơ mộng như tôi, tìm thấy tình yêu trong ký ức ngọt ngào như que kẹo.

    Nhưng với một số người, tình yêu đã qua, người cũ đã xa, vốn chẳng có gì quan trọng cả.

    Như một bàn cờ, chỉ cần giữ lại Vua thì sẽ thắng, đâu quan trọng là Tốt hay Hậu? Tất cả đều sẽ phải hy sinh.

    Tốt hay Hậu thì cũng chỉ là vật hy sinh cho Vua. Một quân cờ, xét cho cùng dù khác nhau tên gọi, nhưng cùng chung số phận cả thôi.

    ___________

    Quang đứng đó. Cả bầu trời phía sau lưng cậu ấy dường như đang tối sầm lại. Bóng lưng cô đơn giữa cơn giông kéo tới cùng gió mạnh. Tôi nhìn Quang, có một chút thương cảm, có một chút sững sờ. Một làn gió lạnh thổi bụi bay nhoè mắt tôi. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Rồi tiến về phía cậu ấy:
    - Trời sắp mưa rồi, còn đứng đây làm gì?!

    Quang không đáp lại câu hỏi của tôi. Cậu ấy bỗng kéo tay tôi lại sát bên, rồi gục đầu lên vai tôi:
    - Mệt quá! Mượn vai một lát!

    Tôi im lặng nhìn ra phía xa chân trời. Cơn mưa ngày hôm nay, chắc là sẽ lớn lắm. Mây đen đang kéo đến cuồn cuộn thế kia mà. Quang hất ra một tiếng thở dài. Tôi hỏi một câu thừa thãi trong vô thức:
    - Ổn không?!

    Quang gật nhẹ:
    - Chị hỏi cho có phải không? Ổn! Rất ổn.

    Có đôi lúc đứng trước những rối ren của cuộc đời người khác, bạn không thể im lặng, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì. An ủi thì nằm ngoài khả năng. Nhưng động viên lại thừa thãi. Không nói gì đáp lại không gian trống trải, thì cảm thấy ngại ngùng.

    Là một người bạn, tôi không muốn Quang cảm thấy giờ đây cậu ấy chỉ có một mình. Thường ngày, cậu ấy luôn đùa giỡn. Nhưng tôi biết, Quang là một người nhạy cảm, có trái tim ấm áp. Ẩn sau vẻ bề ngoài vô lo, chưa trưởng thành, là một trái tim mang nhiều vết xước với những tổn thương từng có. Quang không gần gũi với cả cha lẫn mẹ. Nhưng cậu ấy là con trai duy nhất của chủ tịch. Dù không nói ra, hay có cố gắng tỏ ra thờ ơ với con trai mình như thế nào đi chăng nữa, đối với chủ tịch mà nói, ông ấy đặt vào Quang rất nhiều kỳ vọng. Nếu không phải vì hy vọng vào đứa con này, trong tương lai sẽ thay thế mình ở một thời gian không xa nào đó. Thì có lẽ, ông ấy đã không phải nhọc công tốn sức tức giận rồi lại đi dọn dẹp từng chút một những bãi chiến trường tuổi trẻ bồng bột do con mình gây ra.

    Ngày hôm nay, khi công ty gặp phải biến cố này, chủ tịch bị triệu tập liên quan đến rất nhiều rắc rối pháp lý sắp tới. Dù Quang trong công ty vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ. Nhưng bỏ qua điều đó, cậu vẫn là con ông ấy… Có lẽ giờ phút này, trong lòng đang rất lo lắng cho cha mình nhưng chẳng thể làm gì?!

    Những nhân viên ở bên dưới như chúng tôi, cho dù là ở bộ phận nào, cũng chẳng thể đóng vai trò gì trong những sự kiện như thế này. Chỉ có Ban Quản Trị và phòng pháp chế, cùng phòng truyền thông mới có thể tham gia giải quyết khủng hoảng này mà thôi. Hẳn Mặt Trời đang rất đau đầu với tất cả mọi việc.

    - Chị không cần lo quá đâu!

    Câu nói của Quang bất ngờ vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ.

    - Lo gì?! Lo thì được gì

    Nói vậy nhưng không thể không cảm thấy lo lắng. Đôi khi chúng ta cứ tự dối lòng và nói ra những điều khác xa mình đang nghĩ.

    Một vài giọt nước mưa bắt đầu rơi lất phất. Quang đứng dậy, hất mặt về phía tôi:
    - Muốn ngồi đây tắm mưa hay đi ra chỗ khác?

    “Mưa? Tắm mưa?! Không được. Còn em bé nữa. Tắm mưa ốm thì sao?” Tôi thoáng nghĩ rồi vô thức sờ tay lên bụng mình. Quang sững lại nhìn tôi trong giây lát rồi nhanh chóng kéo tay tôi đứng dậy, vừa lúc mưa đổ xuống như trút. May mắn thay, chúng tôi đã kịp chạy vào mái hiên bên trong.

    Quang rút ra một điều thuốc đưa lên miệng, tôi tiện tay rút điều thuốc khỏi cậu ấy, rồi giật lấy bao thuốc trên tay Quang, nhét lại điếu thuốc vào trong.

    - Hút ít thôi, không hút nữa.

    Quang chau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn bao thuốc trong tay tôi. Song, cậu ấy cũng không phàn nàn gì. Chẳng phải tôi muốn giấu giếm việc mình đang mang thai. Chỉ là nói ra lúc này không phải lúc. Trong khi mọi thứ đang xáo trộn ở cuộc đời cậu ấy, tôi không thể hồ hởi báo tin vui của mình.

    Gió mạnh, mưa lớn dần. Quang đút hai tay vào túi quần, thở dài.

    - Tin bố em mới bị triệu tập vừa lên báo là mấy con giời té ngay. Bớt phiền hẳn!
    Tôi cười động viên:
    - Trong cái rủi cũng có cái may. Tiện sàng lọc bạn bè, các mối quan hệ cũng tốt còn gì.
    Quang cười khẩy:
    - Không cần phải đến hôm nay, có chuyện này mới có thể sàng lọc đám rác rưởi ấy. Ngay từ đầu đã là những mối quan hệ đôi bên cùng có lợi rồi.
    Tôi nhướn mày:
    - Lợi như thế nào? Chỉ thấy em chơi với mấy đứa như vậy rất tốn thời gian. Mà em bớt dùng từ cay nghiệt đi. “Rác rưởi” nghe nó nặng.
    Quang rút tay trong túi quần ra đặt lên đầu tôi, rồi vò cho tóc tôi rối tung:
    - Chị còn non và xanh lắm.
    Tôi nhăn nhó gạt tay cậu ấy xuống, rồi chỉnh lại tóc mình. Quang thờ ơ nói:
    - Mấy đứa gái xinh, bất tài vô dụng, hot hot trên mạng, nếu không có tài năng gì, thì tin tức hẹn hò với con người này người kia, chẳng phải có chuyện um sùm cõi mạng sao?

    Tôi lại bĩu môi, đáp giọng khinh khỉnh:
    - Vậy thì có lợi chỗ nào? Bố em cũng không thích những tin tức kiểu đó còn gì? Chỉ tốt cho tụi nó, chứ tốt gì cho em? Mà nói là đôi bên cùng có lợi. Lãng phí thời gian với những người mà mình biết trước đến với mình vì danh lợi, để làm gì?

    Quang cười:
    - Để bố mẹ chú ý đến em. Chẳng phải không có lùm xùm trên báo, bố không phải tức giận giải quyết, thì ông ấy có khi đã quên em rồi sao? Bố càng tức giận, mẹ càng hả hê. Mẹ cũng sẽ gọi hỏi han em… Không thì cả năm bà ấy cũng không gọi.

    Tôi lặng người trong thoáng chốc. Từng câu nói của một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi, sao lại như đứa trẻ mới mười mấy thế này…. Tôi cảm giác như dù đã lớn lên, nhưng có lẽ Quang vẫn đang sống ở những ngày tháng cha mẹ ly hôn và bỏ mình ở lại. Cái khát khao “được” bố mẹ mình “chú ý”, mới khờ dại và non nớt làm sao.

    Dường như nhìn thấy được sự “thương cảm” tràn đầy trong ánh mắt tôi. Quang xua tay:
    - Quan trọng hơn là, có lợi ở khoản vui. Chơi với bọn đó cũng vui được trong lúc đó. Có thiệt gì nào? Giờ bố em gặp sự cố, tụi nó nhanh nhẹn lên phủ nhận không quen biết, không hẹn hò gì cả rồi. Đỡ phải cắp theo mấy cái đuôi dù đã chán muốn chết!

    Tôi thở dài:
    - Thôi, đừng nói về đám gái gú thiển cận của em nữa. Cái kiểu người thấy người khác sẩy chân đã nghĩ rằng người ta chết hẳn ấy… Nói mãi chỉ thấy phí lời. Nhưng mà, lúc nãy, chị thấy chị Như Hoa tới. Chị ấy đến công ty mình lúc này làm gì nhỉ?

    Tôi tỏ rõ vẻ băn khoăn. Quang nhìn tôi giây lát rồi buông thõng một câu nhẹ bẫng:
    - Đến họp Ban Quản Trị chứ gì nữa.

    Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Quang:
    - Liên quan gì?

    Quang nhún vai:
    - Mẹ Cả cũng sẽ đến. Mẹ Cả và chị Như Hoa đều là cổ đông của công ty. Vợ đầu lúc nào cũng có địa vị và danh phận, dù thế nào. Chả bù cho mẹ em và mẹ ba, chuyện kinh doanh, công ty, chưa một lần được bố em cho phép ý kiến. Trong mắt ông ấy chắc chỉ có 2 loại đàn bà: Để yêu và tôn trọng, hoặc để hầu hạ và xem thường.

    _______________

    Những câu nói của Quang khiến tôi suy nghĩ mông lung nhiều quá. Tôi không rõ cảm giác này là gì? Là có một người phụ nữ rất quan trọng với Mặt Trời, cô ấy sẽ luôn tồn tại trong cuộc đời anh ấy, cho dù có hay không - sự xuất hiện của tôi. Đúng không?

    Như Hoa có rất nhiều thứ mà tôi không có, hay chính xác hơn là chưa thể có lúc này. Chị ấy có thể cùng Mặt Trời đồng hành trong những biến cố như hôm nay - điều tôi có muốn cũng chưa đủ khả năng để giúp đỡ. Một người là cổ đông, một người chỉ là phó phòng bé nhỏ. Xét về hoàn cảnh và vị trí, rõ ràng đã chẳng có cửa để so bì.

    Khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ muốn có mặt trong tất cả hành trình của cuộc đời họ. Cho dù là hạnh phúc hay những lúc khó khăn. Nếu yêu thật lòng, chẳng ai muốn phủi tay, là người đứng ngoài cuộc cả. Có chăng chỉ như đám con gái ham hư vinh trên thế giới ảo mà Quang nói… Đến với nhau vì lợi ích, vội vã rời đi khi lợi ích chẳng còn.

    Vốn từ trước đến nay, vị trí của tôi trong lòng Mặt Trời chưa từng rõ ràng. Chỉ từ khi có đứa trẻ này, mọi thứ mới trở nên chân thực một chút. Nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, chẳng muốn một ai vớt lấy cuộc đời mình chỉ bởi vì lỡ lầm và thương xót.

    Giờ đây, mỗi điều tôi biết về mối quan hệ giữa anh ấy với vợ cũ… Đều mang tới cho tôi cảm giác thật bất an.

    “Ta yêu sai hay đúng.
    Còn thấy đau là còn thương.”

    Câu hát ấy cứ quanh quẩn bên tai tôi suốt nhiều ngày. Tình yêu đâu có đúng- sai. Nó là thứ cảm xúc đắt giá, đến và đi không hề báo trước. Xét cho cùng “còn thương” đâu phải là “còn yêu” đúng không?

    Tôi luôn nghĩ Mặt Trời còn thương Như Hoa nhiều lắm. Nhưng có “còn yêu” hay không? Nếu có, thì còn nhiều hay ít? Tôi không dám chắc. Thật khó khăn cho một mối quan hệ mà những người trong cuộc không thể chắc chắn cảm giác của đối phương dành cho mình. Và càng mệt mỏi hơn, khi trong mối quan hệ đó có xuất hiện “người thứ ba” dù chỉ là hình bóng thoáng qua, không rõ nét. Không có quyền ghen tuông vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thật vô lý khi áp đặt sự phẫn nộ lên mối quan hệ chỉ vì cảm giác “thiếu an toàn” của bản thân với một “kẻ thù” không tồn tại.

    Có một câu hỏi rất hay được đặt ra cho những cặp đôi yêu nhau, đó là giữa việc ngoại tình thể xác và ngoại tình tư tưởng, bạn thấy việc nào khó có thể tha thứ hơn?! Nhiều người trả lời rằng họ thà biết người mình yêu lên giường với người khác vì sinh lý hay vui chơi qua đường, còn hơn là biết rằng người mình yêu thực lòng yêu đối phương, dù không hề có tình dục, xác thịt.

    Tôi không rõ nữa. Ngoại tình là ngoại tình thôi. Vết đứt trên da cũng đau. Mà, vết đứt trong tim còn đau hơn thế.

    Như Hoa lúc ấy và sau này sẽ luôn là người phụ nữ mà Mặt Trời không thể từ bỏ, không nhẫn tâm từ bỏ. Còn tôi, tôi ở đâu trong cuộc đời anh ấy? Là một người mới bước vào, liệu có thể nào ở lại mãi mãi được chăng?

    ___________

    Cả ngày hôm ấy, tôi không nhắn tin hay gọi gì cho Mặt Trời. Anh ấy dường như ở trong phòng họp suốt mười mấy tiếng. Tôi không muốn làm phiền. Sau khi ở sân thượng với Quang, tôi trở về cố gắng làm tốt công việc của mình. Đó là tất cả những gì tôi có thể và nên làm lúc này. Không tạo thêm gánh nặng, không trở thành một sự phiền phức nếu như mình đã chẳng thể giúp gì.

    Theo những gì Quang nói, thì mọi chuyện sẽ sớm yên ổn thôi. Vì đây không phải là lần đầu tiên có tin tức về việc chủ tịch gây lũng đoạn thị trường và gian lận cổ phiếu. Có điều, tất cả những lần trước đều yên ổn, không có chứng cứ thuyết phục nào. Phòng truyền thông sau đó luôn giải quyết êm đẹp. Tin đồn theo thời gian cũng trở nên nhạt nhẽo và bị vô vàn sự kiện khác lấp đầy.

    Tôi thì cảm thấy bất an hơn. Nếu chỉ là tin đồn không bằng chứng, không dễ gì có lệnh triệu tập điều tra. Báo chí chính thống đều lên tin ngay lập tức. Chuyện này chắc chắn đã được sắp xếp, chuẩn bị rất kỹ càng. E rằng phen này lành ít dữ nhiều.

    Nếu chủ tịch bị có vấn đề gì với pháp lý thực sự, thì không giống phim ngôn tình rằng Quang sẽ là người thay thế. Không dễ dàng như vậy, ngay cả khi cổ phần có được chuyển qua cậu ấy. Tổng và những công ty con, chi nhánh nước ngoài vẫn sẽ phải hoạt động cho dù tình huống xấu nhất có đến đi chăng nữa. Tất nhiên, ai sẽ ở vị trí thay thế sẽ chẳng đơn giản gì…

    Thậm chí những gì chủ tịch gây dựng cũng có nguy cơ mất trắng vào tay người khác. Công ty không thể sụp đổ, nhưng nó sẽ thuộc về ai khi rắn mất đầu, thì chưa rõ. Tất nhiên, điều tôi hy vọng với tư cách là một nhân viên nhỏ bé… là mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù… nếu nó không ổn cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi. Nhưng với Mặt Trời, chắc hẳn là một câu chuyện khác…

    ___________

    Gần chín giờ tối, Mặt Trời vẫn chưa ra khỏi phòng họp. Còn Như Hoa, tôi không biết chị ấy đã về từ lúc nào. Có thể chị ấy chỉ đến tham gia cuộc họp chớp nhoáng sau đó rời đi từ lúc tôi và Quang còn đang trò chuyện.

    Tôi nhắn tin cho Mặt Trời. Rồi xách túi chuẩn bị tự về. Bỗng tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi tới: “Chờ anh thêm một chút. Sắp xong rồi.”

    Tôi lại ngồi lại bàn làm việc và chờ anh ây. Khoảng mười giờ hơn, anh ấy nhắn tin: “Em xuống sảnh trước đi. Anh xong rồi, anh đi lấy xe. Hôm nay cho tài xế về trước vì có con nhỏ, không đợi anh lâu được.”

    Tôi lại xách túi, bấm thang máy, đi xuống sảnh để chờ anh. Phía đằng sau có mấy người rời ra từ phòng họp. Mọi người đều có vẻ rất căng thẳng, hoàn toàn chẳng ai để ý tới tôi.

    Xe anh vòng qua sảnh trước, tôi vội bước lên mở cửa trước rồi vào xe. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Vừa thấy tôi, anh liền nói:
    - Xin lỗi babe, em đợi anh lâu lắm phải không? Em ăn tối chưa?!

    Tôi gật đầu:
    - Em ăn rồi. Anh đói không? Mình đi ăn thêm. Em thấy anh mệt lắm.

    Anh nắm lấy tay tôi:
    - Tốt lắm! Rất ngoan. Em tự ăn uống thế anh mới yên tâm. Bây giờ anh còn vài việc phải giải quyết, mình đi ăn nhanh một chút, anh đưa em về rồi anh xử lý nốt mấy việc.

    Tôi mím môi: “Dạ”

    Nhìn anh rất khẩn trương, khiến tôi không thể không thấy vừa lo vừa thương anh được. Chúng tôi ghé một quán ăn đêm nhỏ.

    Ngồi ăn, tôi hỏi anh về sự cố hôm nay. Anh không nói gì nhiều. Cũng như Quang, anh chỉ nói tôi: “Sẽ ổn thôi, em đừng lo.”

    Nhưng khi tôi nói với anh rằng tôi nhìn thấy Như Hoa đến công ty, thì ánh mắt anh khựng lại vài giây, cử chỉ cũng dường như có chút lạ lùng. Anh chỉ đáp ngắn gọn: “Ừ”

    Vì thấy anh không muốn nhắc tới chuyện này, nên tôi không đào sâu khi anh đang mệt mỏi. Bỗng anh nói:
    - Em sắp xếp anh gặp bố mẹ em sao rồi? Hôm nào nhớ cho anh biết.
    Tôi liền đáp:
    - Anh đang bận thế này… Để từ từ cũng được mà.

    Anh xua tay:
    - Không được. Công việc anh lo được, không để ảnh hưởng. Em cứ sắp xếp ngày đi. Anh cũng muốn đưa em về gặp bố mẹ anh. Việc này quan trong. Còn chuyện khám em bé, anh xin lỗi mai anh không đi cùng em được. Nhưng anh sẽ sắp xếp tài xế đưa em đi.

    Vì biết anh đang rất nhiều chuyện phải lo, nên tôi cố gắng không để anh phải bận tâm về mình nhiều quá:
    - Anh yên tâm, không sao mà. Em tự lo được. Em có phải là trẻ con nữa đâu. Sắp làm mẹ của trẻ con rồi.

    Anh mỉm cười ấm áp nhìn tôi. Nụ cười ấy trong phút giây thoáng qua, tôi cảm giác như chúng tôi sẽ là một gia đình thật đủ đầy và hạnh phúc.

    ____________

    Hôm sau, tôi đi khám thai một mình. Mẹ có ý muốn đi cùng, nhưng tôi từ chối. Bác sĩ sau khi siêu âm, nói rằng tôi có một túi thai nằm trong tử cung khoảng 6 tuần tuổi. Tôi thắc mắc. Bác sĩ nói rằng tuổi thai tính theo siêu âm, không giống cách tôi tính ngày kinh thông thường. Tôi có đôi chút ngạc nhiên vì xem phim hay TV khi người ta đi khám thai đều thấy siêu âm ra em bé tim đập bình bịch. Nhưng vì tuổi thai quá nhỏ, nên em bé của tôi chưa có gì cả. Bác sĩ bảo quay lại sau 2 tuần nữa.

    Trên đường về, tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Dù chưa rõ hình hài, nhưng được nhìn thấy mang trong mình là một mầm sống, cảm giác trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời này… ngọt ngào vô cùng. Tôi chụp lại kết quả siêu âm và gửi tin nhắn cho anh.

    Anh gửi lại tôi một nụ hôn và trái tim.

    Giữa những bộn bề của cuộc sống với quá nhiều nỗi lo toan, thế giới của riêng tôi bỗng dưng chầm chậm lại, ngọt ngào và bình yên đến lạ.

    Tôi yêu thiết tha khoảng khắc đó. Khoảng khắc mở ra quãng đời đẹp đẽ mà tôi chưa từng nghĩ tới, hình dung đến trước giờ.

    Bạn có thể chưa sẵn sàng để làm mẹ.
    Bạn cũng có thể chưa từng nghĩ rằng mình muốn làm mẹ.

    Nhưng,
    Khi thực sự biết mình đã làm mẹ, bản năng sẽ cho bạn cả mong muốn và cả sự sẵn sàng mà trước đó vốn bạn không hề có.

    _________

    Chiều hôm đó, tôi ở nhà, vì việc đi khám thai nên tôi đã xin nghỉ cả ngày. Bây giờ biết chính xác là em bé mới sáu tuần tuổi, vậy có nghĩa là còn nhiều thời gian nữa, bụng tôi mới to lên, tôi chưa cần nghỉ việc ở nhà quá sớm.

    Bỗng điện thoại tôi reo lên. Một số lạ hiện trên màn hình, không biết là ai? Hay shipper nhỉ? Nhưng tôi có đặt hàng gì đâu?! Tôi liền nghe máy:

    - Alo?

    Đầu dây bên kia, một giọng nữ lớn tuổi ngập ngừng:
    - Cho tôi hỏi, có phải số của cô An Sương không ạ?

    Tôi liền trả lời:
    - Dạ vâng, đúng rồi ạ. Dạ cho hỏi là ai đó ạ?

    Bên kia đáp lại:
    - Chào cô, tôi là mẹ Minh.

    Tôi nhất thời không kịp phản ứng:
    - Dạ Minh nào cơ ạ?

    Giọng bên kia trầm đặc:
    - Nguyễn Hữu Gia Minh

    Tôi giật mình. Là mẹ của Mặt Trời sao? Anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, sau khi gặp bố mẹ tôi. Nhưng tôi không biết vì sao, mẹ anh, hôm nay, lại gọi cho tôi… đường đột thế này. Hoàn toàn quá bất ngờ.

    Tôi lắp bắp:
    - Dạ… Dạ cháu chào bác ạ.

    Bác gái nhẹ nhàng hỏi:
    - Không biết tôi xin phép gặp cô một lát được không?

    ( Còn nữa )
    _________________

    Ngoại Truyện 3: Cha của cặp sinh đôi

    Như Hoa đến công ty hôm nay vốn không phải để tham gia họp hội đồng quản trị. Vai trò của cô đối với sự kiện này thực chất chẳng có gì quan trọng để phải ra mặt. Nhưng trở trêu thay, bỗng dưng cô lại trở thành kẻ liên quan bất đắc dĩ đến tất cả câu chuyện này, cho dù không muốn.

    Cuối cùng thì, hắn cũng không buông tha cô. Hắn không muốn cho quá khứ ngủ yên?! Bởi vốn dĩ hắn vẫn luôn như thế, là một kẻ ích kỷ đến tận cùng.

    Vậy vì sao cô đã từng yêu hắn đến thế? Yêu bằng tất cả những gì cô có ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời?! Vì sao cô đã từng tin hắn đến thế? Tin tưởng tận đến giây phút cuối cùng cũng không tin rằng hắn sẽ ruồng bỏ mẹ con cô.

    Năm ấy, Quân đã có vợ rồi. Không phải là Như Hoa không biết, chỉ bởi cô thiếu nữ đơn thuần năm ấy không cưỡng lại được miệng lưỡi của người đàn ông hào hoa từng trải trước mặt mình. Hắn tâm sự với cô rằng hôn nhân của hắn là một sự sai lầm. Bằng chứng là hai người bọn họ đã ly thân nhiều năm nên không có con. Hắn và vợ đang hoàn tất thủ tục ly dị. Chỉ là hoàn tất thôi, chứ thực ra lâu rồi đã sống riêng.

    Hắn ân cần chu đáo, hắn ngọt ngào, hào phóng, ấm áp và chân tình… Mọi thứ trước mắt Như Hoa lúc ấy rõ ràng là tình yêu, rõ ràng rất đẹp.

    Cho tới ngày cô mang thai, vui mừng báo tin cho hắn, khác với những gì cô chờ mong… Thì hắn lạnh lùng buông câu:
    - Anh đưa em đi phá. Vợ anh cũng đang mang thai rồi. Anh không thể bỏ vợ được.

    Cô tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, hoá ra bao lâu nay cô đã chung chồng với người khác. Thứ cô gái trẻ non nớt năm đó nghĩ là tình yêu hoá ra chỉ là thứ na ná tình yêu nhưng chẳng phải.

    Bởi vốn ngay từ đầu, hắn chưa từng thật lòng yêu cô. Sau này cô mới biết, hắn cũng chưa từng có ý định bỏ vợ.

    Bức tranh mà cô thấy chỉ là một phần giả dối được che đậy kỹ càng bởi những mảng màu rực rỡ.

    Hắn nói cô phiền nhiễu. Nếu cô yêu hắn sao lại muốn phá huỷ cuộc đời hắn? Một điều tra viên đang thăng tiến sẽ ra sao nếu có quan hệ ngoài luồng với một sinh viên trẻ tuổi?! Nhất là khi vợ anh ta đang mang thai?

    Cô muốn huỷ hoại hình ảnh và tương lai của hắn sao? Hắn sắp lên chức, hắn có gia đình hạnh phúc, vợ đảm đang, lại đang mang thai.

    - Cô cho tôi lý do để bỏ mọi thứ vì cô đi?! Nghĩ xem?! Có lý do gì không?! Tôi yêu vợ tôi! Được chưa?!

    Không, hắn nói dối. Người đàn ông như hắn, chẳng thể yêu ai trên cuộc đời này, ngoài chính bản thân mình.

    Nếu Minh không đến và mang cô đi, che chở cho những năm tháng côi cút của mẹ con cô… Thì có lẽ nỗi đau năm ấy đã chôn vùi cả ba mẹ con cô rồi.

    Khi cô mang thai, cô đã nhìn thấy hắn đưa vợ đi khám, tay trong tay rất ngọt ngào… Cảnh tượng ấy cuộc đời này không tài nào cô quên được.

    Hắn không nhận con, cũng ruồng bỏ cô.

    Vậy mà cách đây hai năm, khi hắn được chuẩn đoán có khối u. Hắn đã vội vã tìm đến hai đứa trẻ để đòi quyền lợi làm cha.

    Nhưng nực cười thay, không phải bởi hắn sợ sẽ chết mà vẫn chưa đoàn tụ với con. Hắn chỉ là muốn hai đứa trẻ có cùng huyết thống có thể đi xét nghiệm, để chẳng may nếu cần… hiến gì thì có thêm sự lựa chọn.

    Tất nhiên, dù hắn có chết, cô cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, hắn còn nhơn nhơn tự đắc thế kia. Con ruột của mình mà mảy may không chút lo lắng bao năm. Giờ xuất hiện lại mong con thành bùa hộ mệnh cứu sống tấm thân mục rữa của mình? Trên đời này, quả thực, có tồn tại người cha như thế sao?!

    Hắn liên tục uy hiếp cô. Nhưng… Như Hoa không muốn Minh phải bận tâm chuyện này. Cô biết, một kẻ xấu xa rất đáng sợ khi hắn ở vị trí quá cao. Sau bao nhiêu năm, hắn đã không còn là một điều tra viên đơn thuần nữa. Giờ đây, hắn đã là người đứng đầu tổ điều tra án kinh tế. Một kẻ như hắn đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để ngồi lên chiếc ghế đó? Liệu có buông tha ai bao giờ?!

    Để hắn không làm phiền đến Minh, để hắn không thể cướp các con cô đi… Điều duy nhất Như Hoa có thể làm, là cùng các con đi thật xa khỏi tầm mà hắn có thể với tay ảnh hưởng tới.

    Đã hai năm rồi, sao hắn chưa bị khối u giết chết? Mà vẫn khoẻ mạnh để ở đây làm rối loạn tất cả mọi thứ thế này?

    Như Hoa không tin là vô tình mà hắn lại là người đứng đầu chỉ đạo điều tra chủ tịch. Không thể tình cờ như thế được… Ai là người đã đứng sau tất cả chuyện này?!

    Một kẻ muốn cái gì là phải có bằng được và sẵn sàng dẫm tất cả những ai cản trở dưới chân mình. Hắn - chắc chắn không phải là người.

    Sai lầm của cô, chính là đã từng yêu thương thật lòng - một con quỷ để cả quãng đời sau này chỉ toàn là hối hận dằn vặt tâm can…

    Nếu biết rằng tình yêu mà ta đã từng có phải trả giá đắt đến vậy, liệu rằng có ai tình nguyện vẫn sẽ can tâm?

    __________

    *LTG:
    - Xin lỗi vì để các bạn đợi lâu. Chắc phải gần 1 tháng nhỉ? Nhưng vì mình bận việc gia đình quá. Mong mọi người thông cảm.
    - Khoảng cách giữa các phần đã khá xa. Vui lòng đọc lại 10 phần trước, để nhập lại vào mạch truyện và hành trình của An Sương nhé!
    - Cám ơn vì đã yêu mến và chờ đợi tác phẩm của mình.

  • sai 在 Facebook 的最讚貼文

    2021-09-30 22:35:31
    有 3 人按讚

    𝗧𝗼̂𝗶 đ𝗮̃ 𝟭𝟬𝗫 𝗴𝗶𝗮́ 𝘁𝗿𝗶̣ 𝗰𝗵𝗼 𝗺𝗶̀𝗻𝗵 𝘃𝗮̀ 𝗰𝗵𝗼 đ𝗼̂́𝗶 𝘁𝗮́𝗰 𝗸𝗵𝗶 𝗯𝗶𝗲̂́𝗻 𝗸𝗶𝗲̂́𝗻 𝘁𝗵𝘂̛́𝗰 𝘁𝗵𝗮̀𝗻𝗵 𝘁𝗮̀𝗶 𝘀𝗮̉𝗻.

    Là một người thích chia sẻ và cảm thấy hạnh phúc khi được giúp đỡ mọi người.

    Tôi may mắn khi biết tới một mô hình kinh doanh có thể tạo ra thu nhập từ việc giúp đỡ người khác làm được những gì mình đã làm, từ kiến thức, trải nghiệm thực tế, không cần bằng cấp. Tôi bằng cấp THPT thôi 🥰

    Tôi bắt đầu vào tầm này năm ngoái, 10/2020, lúc ấy mới quyết định nghỉ việc Marketing Manager ở một công ty nha khoa sau 6 tháng làm việc để giải quyết khó khăn kinh tế gia đình, tôi ngồi ở quán Cộng Cafe, nhấp chuột thanh toán cho tài khoản Zoom trả phí 15$/tháng và bắt đầu hành trình làm điều mà tôi biết rõ rằng đó là đam mê (chia sẻ & giúp đỡ người khác) và sở trường (truyền cảm hứng, sáng tạo và kết nối) của mình, đi theo tiếng gọi từ sâu thẳm bên trong.

    Tôi gặp khá nhiều khó khăn, tôi đã bắt đầu mà không có chút kiến thức nào, tôi còn nhớ những buổi đầu chia sẻ với hơn 10 thành viên trong workshop Travel Blogger 1 ở quán cafe trong căn biệt thự Pháp cổ trên phố Nguyễn Thái Học tôi đã rất run nhưng mặc kệ, cứ làm thôi. Cũng những ngày mùa thu như thế này, sáng đi tư vấn Marketing ở một công ty du lịch, xong chiều tan sở phóng như bay hoặc cuống cuồng bắt Grab đến quán cafe để khởi động workshop.

    "Cứ làm đi, hành động tạo ra sự rõ ràng" - đó là lời tôi nghe từ một người anh đi trước. Cứ làm với sự ngây ngô, những cánh cửa mới lại mở. Tôi có cơ hội tổng hợp hết kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm của mình và trao nó cho những người cần. Tôi có động lực để học, để nghiên cứu sâu hơn, tôi cần phải nâng cấp mình mỗi ngày để chia sẻ nhiều giá trị hơn cho các bạn tin tưởng mình. Và tôi phát triển mỗi ngày, điều đó thật tuyệt.

    Nhưng lượng học viên lúc bắt đầu chưa đông, tôi đã dạy cho 10 người miễn phí lần đầu tiên để nhỡ kiến thức dở tệ tôi không bị ném đá cho sấp mặt, nhưng may mắn mọi người nhận được giá trị. Những khoá sau tôi "ngại ngùng" thu phí, nhưng doanh thu chỉ lẹt đẹt tới tận 3 workshop sau đó.

    Chỉ tới khi tôi tham gia 1 chương trình coaching bán hàng giá cao, tôi hiểu ra vấn đề mình gặp phải là bấy lâu nay định giá kiến thức của mình quá thấp, tôi đã tự đóng mình trong chiếc hộp (think inside the box). Và tôi quyết định thoát ra, tôi đã thoát ra, thú thực là tôi đã X10 được giá trị của mình, và mở ra một hướng đi mới, làm ít hơn, nhưng hiệu quả cao hơn cho cả tôi và những người tôi đồng hành.

    Tôi đã leo lên một quả tên lửa thực thụ vào năm 30 tuổi. May là tôi vẫn giữ thói quen tò mò, may là gia đình cũng là một nguồn động lực hỗ trợ. Tới thời điểm hiện tại, tôi tự tin với dự án khởi nghiệp số 2 của mình, một đại dương xanh thoả sức vùng vẫy.

    Và tôi nhận ra rằng: kiến thức, kỹ năng, trải nghiệm của bất cứ ai cũng quý giá, chỉ cần ngoài kia có người cần, có người chưa làm được điều chúng ta đang làm, đó là một mỏ vàng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

    Câu chuyện của bạn, của tôi có thể truyền cảm hứng, có thể giúp đỡ nhiều người hơn tôi và bạn nghĩ.

    Tôi chỉ đầu tư có nhiêu đây cho công việc kinh doanh mới này và đã có lãi:
    + Hai chiếc đèn lớn: 1tr2
    + Đèn livestream: khoảng 1tr
    + Mic: 1tr2 mua từ đầu năm
    + Văn phòng: nhờ người nhà không mất tiền thuê
    + Tiền điện, internet: vài trăm/tháng
    + Laptop: dùng máy cũ 10 năm của Vợ sau khi mất laptop hồi 2 tháng trước

    Mọi thứ thật đơn giản, và hoá ra càng đơn giản lại càng hiệu quả chứ không nhất thiết phải màu mè, hoành tráng vội. Tôi có một mô hình kinh doanh đã vận hành và bắt đầu xây hệ thống để tăng trưởng sau gần 1 năm thử, sai, thử sai và tìm học 1 thứ đúng, hiệu quả.

    Bạn thì sao? Nếu bạn là một chuyên gia, một người tự tin vào chuyên môn (hay được người khác xin ý kiến), bạn làm đào tạo, huấn luyện viên kinh doanh, tài chính, sức khoẻ, yoga, thiền, tâm lý, dạy từ kỹ năng mềm, kỹ năng cứng...vv và bạn muốn phát triển một Mô Hình Kinh Doanh Lợi Nhuận Cao (~90% là lợi nhuận), đầu tư ban đầu siêu ít và có khả năng tăng trưởng không giới hạn, được làm đúng đam mê, sở trường, tạo ra sức ảnh hưởng, giúp đỡ được nhiều người... Thì đừng ngại inbox hoặc để lại comment, tôi sẽ giúp bạn làm được những gì tôi đã làm. Doanh số tôi sẽ inbox cho bạn, và chắc chắn bạn sẽ WOW như những người từng nghe về điều đó.

    Mô hình kinh doanh này không dành cho những người muốn làm giàu nhanh chóng sau 1 đêm, không dành cho những người không làm mà cũng có ăn. Đó là sự cố gắng, nỗ lực, thử sai, trả giá, bỏ nhiều tiền ra để học hỏi... Nhưng bạn may mắn hơn, vì tôi đã trả hết giá cho những điều đó rồi 🥰

    #CoachingInfluencer #Bienkienthucthanhtaisan

你可能也想看看

搜尋相關網站